Trong không gian, một hạt giống màu tím rơi xuống suối thần Cửu U, chìm sâu vào giấc ngủ say.
Lục Chỉ Hi giữ chặt vết thương trên mặt và trên cổ mình, ả muốn đứng dậy nhưng cơn đau dữ dội lại khiến ả phải rên lên thành tiếng. Ả vận linh lực để chữa trị vết thương trên mặt, thế nhưng những nơi mà linh lực đi qua không những không có chuyển biến tốt mà vết thương còn lở loét khiếp hơn, thậm chí còn có cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Lục Chỉ Hi sợ hãi hoảng loạn, mãi cho đến khi ánh mắt ả nhìn về phía Hề Nguyệt vẫn đang bình an vô sự thì bao nhiêu sợ hãi và bất an trong lòng đều hóa thành nỗi oán hận sâu sắc.
"Tề trưởng lão, mau lên cho ta! Mau băm vằm tên Hề Nguyệt thành trăm mảnh cho ta!" Âm thanh sắc bén độc ác ấy lọt vào tai của mỗi người trong không gian giam cầm.
Tề trưởng lão vừa mới thoát khỏi sự đeo bám của đám người Tiền Đại Tráng, đôi mắt lão ta lóe lên sự hung ác. Lão ta bay người lên, đâm thẳng về phía Hề Nguyệt.
"Hề Nguyệt ca ca!"