"Cả ta nữa! Chúng ta nhất định phải bảo vệ cho Hề Nguyệt thật tốt!"
Tề trưởng lão hét lên thảm thiết, rất lâu sau mới bất ngờ điều động linh lực rồi đá văng từng người ra ngoài. Khuôn mặt của lão ta nhăn nhó vặn vẹo, lão ta hung tợn giẫm chân lên Tấn Trạch Vũ, gí mặt hắn xuống đất rồi cất giọng nham hiểm: "Chỉ dựa vào đám vô dụng các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta hả, tốt, tốt lắm! Nếu các ngươi đã muốn chết như thế thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện!"
Tề trưởng lão vung trường kiếm trong tay lên, đang định đâm về phía Tấn Trạch Vũ thì đột nhiên một cái bóng màu tím vút lên lao về phía lão. Tề trưởng lão không kịp đề phòng lập tức bị cái bóng màu tím đánh cho ngã xiêu vẹo, da đầu và gò má lão ta bị nhào như khối bột mì, đau rát khôn nguôi.
Chiếc roi màu tím kia đang vung vẩy rung lắc phía trên chỗ Hề Nguyện đang ngồi xếp bằng, giống như đang thể hiện sự quyết tâm và cơn giận của nó.