Lúc này, người con gái vốn tươi tắn như hoa như ngọc ấy lại chẳng khác nào một cành cây khô héo. Sau một trận co giật đau đớn, cuối cùng chậm rãi hiện nguyên hình – một con thỏ tịnh linh có bộ lông xơ xác, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Lý Uy khẽ tặc lưỡi, ánh mắt nhìn Lục Húc Dương tràn ngập vẻ đố kỵ: "Lục hội trưởng thật là lợi hại! Lúc trước có thể lừa được một con yêu thú cấp tám cam tâm tình nguyện để ngươi cướp đi sức sống, bây giờ lại lừa được một con tiểu yêu phá hỏng cả cây thần nhà mình. Chậc chậc, chẳng trách Kim Lang đại nhân lại coi trọng ngươi như thế!"
Trên mặt Lục Húc Dương chẳng hề có vẻ kiêu căng, lão ta cúi đầu cung kính lùi về một bên.
Các yêu thú bên cạnh cây thần Thiên Tang ngơ ngác chứng kiến một màn này, mãi đến lúc nhìn thấy xác chết của Hạ Châu, hai mắt bọn chúng đều đỏ au, khóe mắt như muốn nứt ra, trừng trừng nhìn con người trước mặt.