Lý Uy cười ha hả, âm điệu ngập tràn vẻ châm biếm và vui sướng không nói nên lời.
Gã liếc mắt nhìn một người phía sau: "Lục hội trưởng, ngươi để lũ súc sinh này chết rõ ràng một chút đi."
Lý Uy vừa nói xong, một người đàn ông cao gầy chậm rãi bước ra khỏi toán người. Người đàn ông này khoảng tầm trên dưới ba mươi tuổi, trên mép còn lún phún râu, khí chất trên người ôn hòa nho nhã, khiến người ta có ấn tượng tốt.
Hạ Châu bình tĩnh nhìn người đàn ông này, ánh mắt bất an, ngờ ngợ. Sau đó, quanh người gã đàn ông bốc lên một làn khói trắng, tiếp đó, gương mặt lão ta vặn vẹo biến hóa, nhanh chóng biến thành một thanh niên nhã nhặn tuấn tú ngoài hai mươi tuổi.
"A…" Hạ Châu kêu lên một tiếng kinh hãi, hai đầu gối mềm nhũn, lập tức ngã khuỵu xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông kia, ánh mắt vô cùng hoảng sợ và khó tin, "Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"