Vừa dứt lời, cơ thể Phương Nguyên vừa uống thuốc bột Hột Khê đưa đột nhiên run lên kịch liệt. Sau đó hắn bỗng ngồi bật dậy, phun ra một búng máu đen ngòm trên mặt đất. Máu đen vừa chạm đất đã ăn mòn sạch bách nền đất và những cây cỏ dại.
Sau đó, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên, tuy sắc mặt vẫn hơi tái nhợt nhưng máu đỏ vằn trong mắt cùng sắc xanh đen trên mặt đều đã biến mất, ngay cả những vết thương vốn đã thối rữa cũng dần lành lại.
Tất cả mọi người khiếp sợ mở to hai mắt nhìn hắn, thậm chí có người đưa tay dụi mắt, quả thực không dám tin những gì mình chứng kiến.
Phương Nguyên xoa vết sẹo đang bắt đầu liền lại trên đùi mình, cơ thể run lên vì kích động. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hột Khê, run giọng xác nhận: "Hề Nguyệt tiền bối, tôi… tôi được chữa khỏi rồi ư? Tôi không phải chết, cũng sẽ không biến thành quái vật như thế kia nữa sao?"