Ngay lúc Lục Chỉ Hi cực kỳ phẫn nộ không cam lòng, Hột Khê đang nhìn ả với đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo u ám. Nhưng cô nhanh chóng thu lại sát ý trong mắt, cúi đầu xem xét thi thể những con ma thú kia.
"Hề Nguyệt, sao vậy? Những con ma thú này có vấn đề gì à?" Tấn Trạch Vũ hỏi.
Hột Khê lật một con ma thú lên, chỉ vào đan điền rỗng hoác của nó, "Vấn đề ở đây."
"Không có yêu đan!" Tấn Trạch Vũ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, "Không có yêu đan, cũng không có trái tim, sao đám yêu thú này có thể sống mà tấn công người khác được?"
Hột Khê cũng nhíu mày, cô ngửi thấy một thứ mùi đáng sợ trên người đám ma thú này.