Phong Loan giận dữ giậm chân xuống, giọng nói sắc bén vang lên rõ to: "Lê Ngọc, ngươi thấy chưa, đây chính là loài người mà ngươi muốn cứu và báo đáp. Chỉ vì ngươi muốn thả ba người đó đi mà đức vua phải bị thương và chịu sự sỉ nhục như thế này sao?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Lê Ngọc trắng bệch, đôi mắt đã đỏ ửng vì khóc từ lâu. Cô nhìn đôi môi xanh tím của đức vua, ánh mắt tràn ngập sự áy náy và tự trách: "Đức vua, đều tại thuộc hạ… tất cả là tại thuộc hạ! Hu hu hu… nếu không tại tại thuộc hạ, thì đức vua sẽ không…"
"Được rồi!" Người đàn ông áo đỏ nhẹ nhàng ngắt lời khóc lóc tự trách của Lê Ngọc, giọng nói mang theo sự dịu dàng: "Chỉ là Phạn Cổ Hoan Ti thôi mà, đúng là có thể gây ra một ít rắc rối cho ta, nhưng vẫn chưa đe dọa được ta đâu."
Lê Ngọc ngẩng đầu, cắn môi hỏi: "Đức vua, người… người nói thật ạ?"