"Đệ… đệ cũng không biết!" Ánh mắt Đồng Băng lóe lên sự hoảng loạn, nhưng cậu ta đã giấu đi rất nhanh, lần nữa trở lại dáng vẻ van xin cực kỳ đáng thương, "Lúc đó đệ quá hoảng loạn, hoàn toàn không biết bản thân đã làm gì. Nhưng mà, Hề Nguyệt ca ca, đệ thật sự không hề có ý muốn hại huynh…"
Hề Nguyệt nhếch khóe miệng, ánh mắt tối tăm, sâu thẳm như địa ngục, cô đột nhiên vung tay lên. Đồng Băng rên lên một tiếng thảm thương, cả người bay lên rồi ngã nhào về phía sau, trông vô cùng nhếch nhác.
Giọng nói của Hề Nguyệt lạnh lùng như Tu La địa ngục: "Ta không quan tâm ngươi là vô tình hay cố ý. Ngươi đã hại người đàn ông của ta bị thương, sống chết chưa rõ, thế mà ngươi còn muốn ta tha thứ cho ngươi ư? Ngươi nằm mơ cũng đẹp nhỉ?"
Đồng Băng ngẩng cao đầu, đôi mắt ngơ ngác tựa như chú nai con ngân ngấn lệ, tràn ngập vẻ khó tin và cả sự thâm độc được che đậy ở tận sâu trong mắt.