"Thứ gọi là dò đường chính là bắt người phân viện Hoang Y bọn ta đi tìm cái chết, đi làm mồi nhử phải không?" Tiền Đại Tráng lớn tiếng quát lên, mắt hổ trợn trừng, thực sự cực kỳ giận dữ, "Ngươi muốn dò đường sao không để người phân viện dẫn đường các ngươi đi? Dựa vào đâu mà đụng tới người của bọn ta?"
Vẻ mặt Tăng Thủ Nhạc cũng vô cùng tức giận. Ông dữ dằn nhìn chằm chằm trưởng lão tóc bạc kia, "Tề trưởng lão, ngươi không thèm nói với ta một tiếng đã tùy ý bắt đệ tử của ta đi chịu chết, rốt cuộc là có ý gì?"
Tề trưởng lão tóc bạc nghe vậy nhưng không hề có vẻ áy náy, ngược lại, vẻ mặt lão vô cùng châm biếm: "Ai bảo các ngươi là yếu nhất, vốn dĩ cá lớn nuốt cá bé chính là nguyên tắc của thế giới này. Không để mấy kẻ vô dụng Ngưng Mạch kỳ này làm mồi nhử, chẳng lẽ phải lấy tinh anh Kim Đan kỳ ra? Ha ha, để các ngươi đi làm mồi dụ, tìm ra đường sống cho bọn ta chính là vinh hạnh của các ngươi đấy!"