Đại đa số đệ tử của phân viện Hoang Y đều thương xót cho cô bé, có người không chịu nổi phải lên tiếng: "Dù cho có là yêu thú thì nó vẫn chỉ là đứa bé. Chúng ta nhiều người như vậy mà lại xúm lại đối phó với một đứa trẻ, làm như vậy có phần hơi quá..."
"Hừ! Đứa bé cái đếch gì!" Gã hầu thuốc của Trần trưởng lão khinh thường, chán ghét ra mặt, "Khác máu tanh lòng, huống chi là yêu thú và loài người. Yêu thú cũng chỉ là yêu thú mà thôi, suy cho cùng nó đều là lũ súc vật, trời sinh đã định sẵn phải chịu kiếp nô dịch cho con người. Lẽ nào bọn chúng nghĩ rằng biến hóa thành hình dạng con người là có thể sinh sống như con người bình thường à? Ha ha, nằm mơ giữa ban ngày!"
Xung quanh lặng phắc như tờ, mặc dù người của phân viện Hoang Y có tấm lòng thương cảm cho cô bé, nhưng khi nghe thấy câu nói "khác máu tanh lòng, huống chi là yêu thú và loài người", động tác của họ bất giác khựng lại.