Tăng Thủ Nhạc ngơ ngác nhìn những thiếu nam thiếu nữ vui vẻ chòng ghẹo nhau xung quanh Hề Nguyệt, quả thực không tin đó là đám đệ tử phân viện mình.
Từ khi nào mà một đám vốn trầm lặng, yếu đuối nhát gan, gặp nguy hiểm chỉ nghĩ đến việc đâm đầu bỏ trốn, thấy đệ tử các phân viện khác lại vừa phẫn hận vừa tự ti, vậy mà chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, bọn chúng lại thay đổi nhiều như vậy?
Tất cả những điều này, đều chỉ vì Hề Nguyệt.
Tăng Thủ Nhạc đang nghĩ ngợi miên man, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của một người đàn ông: "Ta cũng tham gia."
Tăng Thủ Nhạc giật mình vì giọng nói bất ngờ này, đến lúc quay đầu nhìn thấy người kia, ông lại càng sợ đến mức nhảy bật ra sau vài bước mới hoảng hốt kêu lên: "Huyền… Huyền Mục?"