Hột Khê nheo mắt hỏi: "Có thể đưa ta giữ cái này không?"
"Đương nhiên!" Mới đầu Tấn Trạch Vũ có vẻ sửng sốt, nhưng sau đó lập tức nhắc nhở, "Chỉ là Hề Nguyệt, nếu trên người cậu bị ám mùi của hạt châu này, sẽ rất dễ bị Lục Húc Dương phát hiện, ta sợ nó sẽ mang lại phiền phức cho cậu."
Hột Khê cười khẩy một tiếng: "Cho dù ta không giữ Mộc Nguyên châu, cha con bọn chúng vẫn sẽ mang phiền phức đến cho ta thôi."
Lúc này Tấn Trạch Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó trong mắt cũng lóe lên vài phần mong đợi.
Cuộc đời này hắn đã không còn khả năng chống lại cha con Lục Húc Dương, càng không thể báo thù, nhưng có lẽ… Hề Nguyệt có thể! Có lẽ hắn sẽ chờ được đến ngày kẻ thù đền tội chăng?
Hột Khê cất Mộc Nguyên châu vào không gian, lại nhìn sang Tấn Trạch Vũ, "Lục Húc Dương phát hiện ra ngươi mà không giết ngươi à?"