Trong ký túc xá, Nam Cung Dục cảm nhận được ánh mắt nóng rực mà hiểm độc, bất chợt ngoái đầu nhìn ra. Thế nhưng lọt vào tầm mắt chỉ là màn đêm đen tối u ám, chứ chẳng thấy bóng dáng người nào.
Hắn dùng thần thức bao trùm xung quanh, trong khắp ký túc xá ngoại trừ Hột Khê và hắn, chỉ có thiếu niên như con mèo hen cuộn mình nằm trong góc phòng bên cạnh, đau xót khóc lóc thương thân trách phận.
Nam Cung Dục nhíu mày, chẳng lẽ thực sự là mình đa nghi ư?
Hột Khê xử lý xong xuôi vết thương cuối cùng của Nam Cung Dục, nhìn thấy cả người hắn quấn đầy băng vải, chợt nhíu mày nhắc: "Nam Cung Dục, sắp đến thời hạn một năm rồi."
Nam Cung Dục hơi sửng sốt, sau đó lập tức nở một nụ cười xấu xa, ôm lấy cô gái vào trong lồng ngực, dán sát vào tai cô và thì thầm: "Đúng vậy, Khê Nhi không nói thì ta cũng quên mất. Thấm thoắt, chúng ta đã quen biết gần một năm, thế mà giờ Khê Nhi vẫn chưa trở thành vương phi của bản vương. Chậc, xem ra hiệu suất của bản vương thấp quá rồi!"