Tấn Lệ Thành nghe vậy, rốt cuộc không giữ nổi vẻ mặt lạnh nhạt nữa. Ông ta giận tím mặt quở trách: "Lục Húc Dương, các ngươi điên hết rồi à? Rừng rậm ma thú là nơi nào? Cho dù có là võ giả Nguyên Anh kỳ vào đó cũng lành ít dữ nhiều, thế mà giờ các ngươi lại định cho những đệ tử chưa rành sự đời trong học viện đến đó săn ma thú ư? Các ngươi muốn hại chết đệ tử của học viện đấy à?"
Sắc mặt Lục Húc Dương vẫn chẳng nóng chẳng lạnh như trước, lão ta nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn, song cũng vô cùng tàn nhẫn: "Tấn viện trưởng cứ nói đùa, học viện Thần Y là do một tay chủ thượng lập nên. Tương lai sau này, những đệ tử này có khả năng sẽ được đưa tới đại lục Xiêm La, trở thành nhân tài rường cột. Sao chủ thượng có thể hại chết bọn họ chứ?"
"Chẳng qua…" Lục Húc Dương dừng một chút, vẻ ôn hòa trên mặt biến thành trào phúng, "Chủ thượng khoan dung, thành lập học viện Thần Y bồi dưỡng bọn họ, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể lười biếng vô dụng, chẳng màng báo đáp."