Khi Hột Khê thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều kích động hô vang. Mặc dù vừa rồi bọn họ đã biết đáp án, nhưng giờ khắc này được xác nhận lại lần nữa, vẫn không nhịn được mừng rỡ.
Hốc mắt của mấy người chú Khâu đỏ hoe, bọn họ liên tục nói cảm ơn Hột Khê. Nghiêm Kiêu ở bên cạnh nghẹn ngào, hưng phấn hét vang: "Ha ha ha, đám con rùa khốn kiếp kia được dịp vênh váo, giờ thì hay rồi, dám bẫy chúng ta, chờ ông đây về sẽ giết hết chúng bay!"
Ngụy Kiếm Tinh kìm nén cơn xúc động, hỏi Huy Nguyệt tôn giả: "Tôn thượng, giờ bệnh của tôn thượng khỏi rồi, có phải chúng ta sẽ về đại lục Xiêm La không?"
Huy Nguyệt tôn giả gật đầu xác nhận, mỉm cười ngạo nghễ với đời: "Đương nhiên là phải về rồi, cũng tại ta đi lâu quá, lâu đến mức để cho chúng quên cả sự tồn tại của ta. Ha ha, tới lúc trở về rồi, phải dọn sạch cung Thần Nguyệt thôi."