"Lời đảm bảo ở đại lục Mịch La không có ai giỏi y thuật giỏi hơn ông là thế này đây sao?"
Sắc mặt Lục Húc Dương lúc trắng lúc xanh, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, nhìn nhìn chằm chằm bóng lưng chàng thiếu niên đi theo Huy Nguyệt tôn giả. Cậu thiếu niên kia có gương mặt tuyệt đẹp, biểu cảm lạnh nhạt, thờ ơ.
Lục Húc Dương không thể nào khống chế ngọn lửa ganh ghét của bản thân. Một thằng nhóc chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi lại chữa được căn bệnh mà lão ta từng kết luận là không thể nào chữa khỏi. Thiên phú ấy, năng lực ấy... tại sao lại không thuộc về mình?
Điều khiến Lục Húc Dương không thể nhịn được là lúc này đám thuộc hạ của đàn ông đeo mặt nạ màu vàng kim vẫn luôn tin tưởng, đề cao lão ta lại đang nhìn mình với ánh mắt thâm trầm như nhìn một tên rác rưởi vô dụng. Địa vị mà lão ta phải mất bao tâm huyết mới xây dựng được cuối cùng bị hủy hoại trong chớp mắt.