Năng lượng vòng phòng hộ dần dần bị phần lớn lửa đen nuốt trọn, rốt cuộc trong Bích Cảnh Hiên có người không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu. Nhưng dù sắc mặt trắng bệch, đan điền khô cạn khá nhiều, họ vẫn cố gắng chống đỡ. Vì họ biết, nếu mình lui bước thì tính mạng chủ nhân nhà mình sẽ bị uy hiếp.
Khóe miệng Ngụy Kiếm Tinh cũng bắt đầu tràn ra máu tươi, nhưng hắn lại cắn thật chặt hàm răng, trầm giọng nói: "Một khắc thôi, nhiều nhất là một khắc nữa thôi là Hề Nguyệt chắc chắn sẽ cứu sống được tôn thượng, mọi người phải cố gắng chống đỡ tiếp cho bằng được."
Trên thực tế, Ngụy Kiếm Tinh không hề biết Hề Nguyệt có thể phẫu thuật thành công hay không, rốt cuộc bao giờ tôn thượng mới ra ngoài được. Thế nhưng bọn họ đều biết mình không thể lui, chết cũng không thể lui.
Ánh mắt Nam Cung Dục lướt qua mấy người như đèn cạn dầu này, linh lực màu đen xoay vòng trên đầu ngón tay hắn rồi lại bị thu hồi mất.