Tiểu Kim Long lại phàn nàn trách móc: "Tiểu Tử, đừng đùa nữa, mau nuốt sạch sẽ tên này đi. Đừng làm phiền lão đại làm phẫu thuật."
Tử Minh U La lung lay, lần này không nể nang nữa, tất cả dây leo cuốn kín thầy thuốc Mẫn thành một cái kén tằm. Sau đó trong kén tằm truyền đến âm thanh "rốp rốp" khiến người ta ghê răng.
Sau thời gian ngắn ngủi khoảng một chén trà, cuối cùng trong trời đất đã không còn người được gọi là thầy thuốc Mẫn nữa, trong phòng chỉ còn lại mùi máu tươi nhàn nhạt và quần áo vương vãi đầy đất.
Mấy nhóc con kia cười lớn, chắp tay cùng quay về không gian của Hột Khê. Mà quá trình phẫu thuật của Hột Khê cũng dần dần tiến vào giai đoạn cuối.
Hột Khê vừa khâu lại vết mổ vừa quay đầu liếc nhìn quần áo vương vãi trên mặt đất, nhếch miệng, như cười như không: "Thật ngại quá, đã giết chết một tên thuộc hạ của ông, nghe nói còn là thuộc hạ lâu năm đã theo ông mười mấy năm, ông sẽ không trách ta chứ?"