Cửa ký túc xá rầm một tiếng đóng chặt, Đồng Băng ngơ ngác ngồi trên mặt đất lạnh băng. Tuy rằng trên người không đau đớn gì nhưng cậu ta lại cảm thấy cả trái tim như bị rơi xuống hố băng. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, cậu ta ôm mặt cất tiếng khóc thút thít.
***
Hột Khê bị Nam Cung Dục kéo thẳng ra khỏi khu ký túc xá, vừa đến nơi ít người lui tới, Minh vương đại nhân lập tức lạnh mặt ra lệnh: "Dọn! Lập tức dọn!"
Trong chốc lát, Hột Khê vẫn chưa phản ứng kịp: "Dọn cái gì?"
"Nàng còn hỏi dọn cái gì à?" Nam Cung Dục ôm cô vào lòng, vuốt ve phần gáy yếu ớt của cô, cất giọng u ám: "Nếu bản vương không tới thì chắc vẫn không biết nàng và gã đàn ông thô lỗ đó trai đơn gái chiếc ở chung một phòng! Lập tức, ngay lập tức dọn khỏi cái nơi quỷ quái đó cho ta!"
Đầu tiên Hột Khê hơi sửng sốt, sau đó nhìn thấy dáng vẻ tức giận của "đứa trẻ" Nam Cung Dục, thực sự là vừa tức vừa buồn cười.