Đồng Băng lúng túng đứng trước mặt Hột Khê, mãi đến khi Hột Khê mở miệng, cậu ta mới sực nhớ tới gì đó, lo lắng hỏi: "Hề Nguyệt ca ca, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hình như Huyền Mục ca ca bị thương rồi? Đệ thấy huynh ấy có vẻ rất khó chịu, đệ muốn tới chăm sóc thế nào nhưng huynh ấy nhất quyết không cho đệ đến gần!"
Hột Khê nghe vậy càng nhíu mày chặt hơn, nhanh chóng đi đến trước người Huyền Mục đang mê man.
Đồng Băng thấy cô định đưa tay chạm vào Huyền Mục thì hoảng hốt kêu lên: "Hề Nguyệt ca ca, không được đâu! Huyền Mục ca ca không cho người khác…"
Hai chữ "chạm vào" cuối cùng còn chưa kịp nói, Đồng Băng đã khiếp sợ trừng mắt. Người đàn ông cậu ta hễ tới gần sẽ tung đòn trí mạng giờ lại để Hề Nguyệt túm lấy cổ tay mà không một chút phản ứng.
Đồng Băng hơi há miệng, ánh mắt vô cùng đau lòng và chua xót. Hốc mắt cậu ta rưng rưng ẩm ướt, rồi cứ thể để mặc những giọt nước mắt lăn dài.