Cách đó không xa, những tiếng ầm ầm khủng khiếp liên tục truyền tới từ phương hướng cấm địa Bích Cảnh Hiên.
Lúc vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, lão già cao gầy hơi sửng sốt. Đến lúc nghe thấy những tiếng vang ầm ầm kia, sắc mặt lão ta lập tức thay đổi.
Mặc Cảnh Hiên… vậy mà Mặc Cảnh Hiên lại bị người đó vung tay san thành đất bằng.
Những tiếng ầm vang đã dừng, quầng sáng đã biến mất nhưng người trên quảng trường vẫn còn chìm trong trạng thái tĩnh lặng nín thở.
Sắc mặt lão già cao gầy lại càng vô cùng khó coi. Lúc bắt gặp ánh mắt tươi cười lịch sự của Vệ Thành Uyên, khóe miệng lão ta lập tức run lên, lão ta oán hận xoay người rời đi.
Lão ta đi rồi, những hộ vệ kia đương nhiên cũng phải đuổi theo. Những đệ tử còn lại nhận ra rốt cuộc mình cũng thoát khỏi cạm bẫy thì lập tức cất tiếng reo hò.
Hột Khê nhìn Vệ Thành Uyên, mỉm cười nói: "Cảm ơn nhiều nhé!"