Hột Khê vừa mở miệng, sát khí lạnh lẽo khiến người khác nghẹt thở trong phòng lập tức biến mất tung tích. Tên hộ vệ của phân viện Hoang Y bị dọa đến mức sắp rơi cả tim ra ngoài, gã cứ tưởng bản thân sẽ bị Huyền Mục giết. Bây giờ bỗng dưng thoát chết, gã ngay lập tức xem Hột Khê như cọng rơm cứu mạng của bản thân, nói: "Hề… Hề Nguyệt, viện trưởng lão có lệnh, tất cả các đệ tử đều phải đến quảng trường tập hợp, không ai được phép trái lệnh. Ngươi xem, ngươi và Huyền Mục tiền bối…"
Huyền Mục nhảy từ trên giường xuống, ánh mắt âm u, lạnh lẽo quét qua từng tên hộ vệ một, chầm chậm nói: "Ai dám ra lệnh cho ta?"
"Không… không… không dám!" Đám hộ vệ có mặt ở đó đều sắp tè ra đến nơi, người đàn ông thô lỗ vừa bị Huyền Mục dạy dỗ càng sợ hãi hơn, té ngã trên đất, trong mắt ngập tràn sự hoảng sợ. Đồng Băng đứng bên cạnh, si mê nhìn Huyền Mục, đôi môi mấp máy nhẹ, khe khẽ thủ thỉ bốn từ "Huyền Mục ca ca" dường như muốn khắc thật sâu cái tên và dáng người này vào trong tâm trí.