Các bạn học tốt tính lập tức kể chuyện mà mình hóng hớt được: "Không biết tên Đồng Băng này chui từ đâu ra, tu vi và tư chất của hắn thấp kém như thế, lại còn không qua kỳ thi chính thức mà cũng được vào học viện Thần Y. Bây giờ hắn còn mơ tưởng vào ở ký túc xá Hoang Tự Giáp của Hề Nguyệt tiền bối nữa chứ. Vì thế hắn mới bị Huyền Mục đại nhân tống cổ ra ngoài. Đáng đời, hà hà..."
Mấy người bên cạnh nhao nhao hùa theo, Hột Khê càng nghe càng nhức đầu.
Chuyện gì xảy ra vậy? Mình vừa bảo quản sự của ký túc xá sắp xếp một ký túc xá trống không cho Đồng Băng rồi cơ mà. Chẳng lẽ quản sự chỉ ừ ừ cho có xong lại sắp bừa à?
Bấy giờ Đồng Băng cũng phát hiện ra Hột Khê đến, gương mặt đang khóc lóc càng trở nên điềm đạm đáng yêu, đau lòng cầu xin: "Hề công tử, tôi xin công tử, công tử giúp tôi vào ở căn ký túc xá này được không?"
Hột Khê cau mày nói: "Quản sự không sắp xếp ký túc xá trống cho ngươi à?"