Đồng Băng nắm ngọc giản trong tay, sắc mặt tái nhợt, thấp thỏm và bất an quay lại khu ký túc xá của phân viện Hoang Y.
Trước cửa ký túc xá Hoang Tự Giáp rất im ắng, tất cả đệ tử của phân viện Hoang Y đều đi vòng qua nơi này, giống như đây là khu vực cấm, là nơi cao quý và thần bí nhất của cả phân viện Hoang Y.
Đồng Băng thấp thỏm nhìn căn viện nhỏ có phòng ốc đơn sơ kia, trong lòng trào dâng nỗi khát khao mãnh liệt.
Đúng lúc ấy, có người trông thấy bóng dáng Đồng Băng, nhìn thấy cậu ta cầm ngọc giản đi về phía ký túc xá Hoang Tự Giáp thì đều khiếp sợ.
"Kia không phải là tên Đồng Băng đi cửa sau sao? Hắn đứng trước cửa ký túc xá Hoang Tự Giáp làm gì thế?"
"Nghe nói hắn bị người của ký túc xá Hoang Tự Đinh đuổi ra ngoài, chắc hẳn đã tìm quản sự để đổi phòng ký túc xá, chẳng lẽ..."
"Không thể nào thế được. Muốn vào ký túc xá Hoang Tự Giáp á? Lẽ nào hắn muốn chết ư?"