Người đàn ông trung niên sửng sốt, lần này đôi mắt thoáng ánh lên sự kinh ngạc: "Vậy nếu như chữa khỏi, ngươi muốn được thưởng gì?"
Hột Khê giơ ngón tay như ngọc lên rồi khẽ lắc, cười lém lỉnh: "Vấn đề phần thưởng quan trọng như thế, vẫn nên chờ ta chữa khỏi cho tôn thượng rồi đòi hỏi vậy. Ta tin rằng người cao quý và quyền lực như tôn thượng, chắc sẽ không keo kiệt trong việc trả thù lao thật lớn cho một người đã cứu vớt mạng sống của mình đâu nhỉ?"
Người đàn ông trung niên nghẹn lời, ngay sau đó thì bật cười thoải mái: "Bao nhiêu năm qua không ai dám ăn nói như thế với ta rồi."
"Nếu đã quyết, ta xin phép đi trước." Hột Khê cười thản nhiên, xoay người định đi.
"Khoan đã." Trung niên đột nhiên cất lời: "Mở hộp sọ tương đương với giao tính mạng mình cho ngươi. Này cô nhóc, ngươi biết tại sao ta lại đồng ý với phương pháp chữa của ngươi không?"
Hột Khê nhướng mày, xoay người lại: "Tại sao?"