Bấy giờ thầy thuốc Mẫn bỗng nghĩ tới điều gì đó, run giọng hô to: "Không thể nào! Ngươi đừng vội ngậm máu phun người!"
Hột Khê thờ ơ liếc mắt sang vị tôn thượng kia: "Có hay không, các người cứ thử hỏi tôn thượng của các người xem, có phải nhờ linh lực khơi thông giúp hắn lúc ấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng lần phát tác sau luôn dữ dội hơn lần trước không, hơn nữa chu kỳ phát bệnh đang liên tục rút ngắn. Thậm chí... ngay cả tu vi đã dần dần sụt giảm."
"A!" Chú Khâu và hai người Nguyên Anh kỳ trong số đó thét lên kinh hãi. Bọn họ lập tức bịt miệng mình lại, nỗi hoảng sợ trong mắt gần như hóa thành ngọn lửa.
Ngược lại, tôn thượng bị Hột Khê chẩn đoán sống chết thế nào thì lại nhìn Hột Khê chăm chú thật lâu. Hắn đột nhiên phất tay ra lệnh: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với cậu nhóc này chốc lát."
"Tôn thượng!" Thầy thuốc Mẫn hoảng hốt kêu lên: "Tôn thượng, tôn thượng đừng tin những lời nói bậy bạ của thằng ranh này!"