"Hột Khê!" Một tiếng thét vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ vang lên bên tai, giọng nói tuy quen thuộc bỗng trở nên xa xôi đến vậy.
Tầm mắt Hột Khê là mơ hồ, thân thể ngày càng lạnh. Cô chỉ cảm thấy có người ôm mình vào trong lòng, nhẹ nhàng lột mặt nạ da người trên mặt cô xuống. Cái ôm run rẩy kia giống như là sợ hãi, giống như là ân hận, thế nhưng… rất ấm áp, rất yên lòng.
Khóe miệng Hột Khê cong lên nụ cười nhẹ, buông thõng để mình chìm vào hôn mê.
Nam Cung Dục ôm Hột Khê thật chặt, nhìn thân thể thương tích đầy mình của cô, quả thật không thể tin vào hai mắt mình nữa.
Dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt của thiếu nữ vẫn tinh xảo thanh tú, có điều sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, giờ phút này cặp mắt phượng từng làm hắn mê muội kia mất đi tất cả ánh sáng, giống như lúc nào cũng có thể biến mất khỏi thế gian này vậy.