Vừa dứt lời, đột nhiên có bóng người lóe lên bên trong kết giới, cao thủ hộ vệ chú Khâu đã từng đụng độ ở Thiên viện xuất hiện trước mặt hai người.
Chú Khâu lạnh lùng trừng mắt nhìn Hột Khê, trầm giọng nói: "Tốt nhất là ngươi nên nghe lời của Vệ Thành Uyên, hơn nữa còn phải ghi tạc vào trong lòng, nếu không ngươi không gánh nổi hậu quả đâu."
Lúc chú Khâu nói chuyện, trên người tỏa ra áp lực linh lực, thế mà Hột Khê như thể không phái hiện ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười giễu cợt. Có điều lúc cô mở miệng, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
"Ta là một thầy thuốc, yêu cầu duy nhất của một người thầy thuốc là cẩn thận, chỉ có sinh mệnh và chứng bệnh của người bệnh mới khiến ta lo lắng, sợ hãi. Nếu bởi vì quyền thế, bởi vì những nhân tố râu ria bên ngoài mà mất đi tâm thái bình tĩnh, sợ này sợ nọ, vậy còn có thể cứu sống ai? Không bằng các ngươi mời người khác đi!"
Trong phút chốc, cả chú Khâu và Vệ Thành Uyên đều sợ ngây người, bầu không khí cực kỳ yên lặng.