Thế nhưng, trong chớp mắt khi hắn mở mắt ra, một khuôn mặt vô cùng tuấn tú phản chiếu vào trong mắt hắn.
Đột nhiên trái tim Huyền Mục đập thình thịch rộn rã. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra người thiếu niên kia lại có một khuôn mặt đẹp đến vậy. Đẹp đến độ trong một khoảnh khắc lơ đãng nhìn thấy Hề Nguyệt, một người trước giờ luôn lạnh lùng như hắn cũng rối bời không thôi. Có điều sự rung động ấy cũng chỉ trong nháy mắt, Huyền Mục đã nhanh chóng dằn cảm xúc ấy xuống.
Hắn nhìn thẳng vào Hề Nguyệt, lạnh nhạt nói: "Nhìn đủ chưa?"
Hột Khê khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên: "Xin lỗi."
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo êm tai, có điều lời xin lỗi nói ra chẳng mang chút hối lỗi nào, ngược lại mang theo vẻ trêu chọc.
Hột Khê vừa dứt lời, không chờ Huyền Mục đáp lời đã xoay người nhảy lên giường của mình.