Với lại, sao tên đội trưởng kia lại nói cái gì mà bàn giao nhiệm vụ? Bàn giao nhiệm vụ gì? Chẳng lẽ Hề Nguyệt thực sự hái được cỏ tuyết chi ư? Sao có thể chứ?
Hột Khê khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, cô còn chưa kịp nói gì thì Tiền Đại Tráng đã cất giọng oang oang, "Được rồi, đừng nhường đi nhường lại nữa. Ta thấy đồng đội của ngươi sắp không chịu nổi mà ngất xỉu rồi kia kìa, ngươi còn đứng đây lải nhải dong dài làm gì nữa? Mau đi đi, các ngươi cứ bàn giao nhiệm vụ trước đi!"
Thế nhưng đội trưởng và các đội viên của phân viện Huyền Y kia lại gật đầu quả quyết như chém đinh chặt sắt. Một cô gái trong đội đó còn cảm kích nhìn Hề Nguyệt: "May mà có mọi người cứu giúp nên chúng tôi mới có thể thoát chết, cũng có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa, thuốc bạn Hề Nguyệt đây cho thực sự rất công hiệu, vết thương trên người chúng tôi đã đỡ nhiều rồi. Mời mọi người bàn giao nhiệm vụ trước đi!"