Ngay sau đó, trên đỉnh đầu của mấy người này truyền tới một giọng nói dễ nghe, trong veo mà lạnh lùng: "Các ngươi ồn thật đấy!"
Phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn lên trên. Đó là một thiếu niên ngồi trên một cành cây cao, lạnh lùng cúi đầu nhìn mọi người bên dưới.
Ánh nắng mặt trời màu vàng xuyên qua cành lá, giao thoa với nhau rồi chiếu lên làn da trắng muốt như ngọc của thiếu niên, chiếu hàng lông mi dài và dày giống như cánh bướm nhẹ nhàng bay múa, chiếu lên làn môi còn mềm mại hơn cả cánh hoa, trông thật thánh thiện và dịu dàng, khiến người ta vừa muốn cướp đoạt giày vò, lại kính sợ không dám khinh nhờn tiến lại gần.
Ngô Kim Thiên nhìn tới ngây dại, sau khi hắn đạt được quyền thế ở phân viện Thiên Y, từng chơi đùa với rất nhiều cô gái, nhưng chưa từng có cô gái nào lại khiến y say mê như thiếu niên trước mặt này.