Tại nơi nào đó của núi Nhật Nguyệt lóe lên ánh sáng màu trắng bạc, bóng dáng của mười người nhóm Hột Khê xuất hiện ở trên đồng hoang, phía xa xa là rừng rậm xanh um tươi tốt.
Từ nhỏ Trương Dịch đã sống ở trong thành trấn, ngoài rèn luyện lúc kỳ thi nhập học ra thì chưa bao giờ nhìn thấy rừng rậm nguyên thủy chân chính, giây phút này cậu cảm thấy chỗ nào cũng mới lạ.
Ánh mắt của ba người nhóm Phương Nguyên thì đều nhìn những cây cỏ thần xung quanh. Phương Nguyên ngồi thụp xuống mặt đất, vuốt một cây cỏ thần màu xanh nhạt, kích động nói: "Đây chính là núi Nhật Nguyệt ư? Quả thật như mọi người nói, khắp nơi đều có cỏ thần. Mọi người xem này, đây là cỏ Tề Dương cấp một, còn có kia... kia là hoa Lăng Lăng cấp một. Tôi chưa từng thấy trong vườn thuốc của Học viện Thần Y có nhiều cây thuốc như ở nơi đây."
"Đồ quê mùa! Chỉ là cỏ thần cấp một thôi mà, có cần kinh ngạc tới vậy không?"