Tấn Trạch Vũ khẽ nhướng mày, miệng lẩm bẩm: "Hề Nguyệt..."
Trần Hiểu Phong vươn tay đặt lên song chắn giường, hơi căng thẳng nhìn Tấn Trạch Vũ: "Đại ca, huynh nói xem y thuật của tên Hề Nguyệt này thực sự cao siêu như thế không? Nếu như... nếu như hắn có thể chữa khỏi bệnh của huynh... vậy..."
Hai mắt Tiền Đại Tráng sáng lên, hắn gật đầu liên tục: "Đại ca, đệ cũng nghĩ như vậy đấy. Chỉ cần Hề Nguyệt có thể chữa khỏi bệnh cho huynh, cho dù bắt bọn đệ làm trâu làm ngựa cho hắn cả đời cũng được!"
Tấn Trạch Vũ lại cười khổ lắc đầu: "Các đệ đừng quên, vết thương của ta do ai gây ra. Cho dù Hề Nguyệt có tài giỏi thế nào thì liệu có giỏi hơn người kia không? Có thể chữa được nội thương mà người kia để lại không?"