Đệ tử trong sảnh lớn của Tiên Lộc Phường đều nhao nhao lắc đầu, trong lòng cười thầm Trương Dịch không biết trời cao đất dày, căn bản không hiểu được sự khủng khiếp của nhiệm vụ cấp Thiên.
Nhưng vì Hề Nguyệt đang ở một bên nhìn nên bọn họ cũng không dám nói lời khó nghe, chỉ rối rít lùi một bước, thể hiện mình không muốn tham gia.
Trương Dịch buồn bực phồng má. Đám người này đúng là chẳng biết tốt xấu gì cả! Hề Nguyệt ca ca giỏi như thế, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp Thiên, tới lúc đó chẳng phải sẽ giành được rất nhiều điểm ư? Tự dưng bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này, sau này các ngươi sẽ hối hận chết luôn, hừ!
Đột nhiên, Trương Dịch nhìn sang Tấn Trạch Vũ, cậu bỗng nhớ ra ca ca nói xưa kia hắn rất tài giỏi. Hơn nữa, vừa rồi mấy người Tấn Trạch Vũ bị kẻ xấu bắt nạt như thế vẫn không chịu khuất phục, khiến Trương Dịch vừa thương hại vừa khâm phục bọn họ.