Giả Thư Kiệt hơi buồn bực, vừa muốn nếm thử lại vừa sợ sẽ xảy ra vấn đề như bọn họ nói.
Đột nhiên, một bàn tay gầy gò xương xẩu dính đầy màu sắc vươn ra từ bên cạnh, cầm lấy viên đan dược đó rồi cho vào miệng nuốt chửng.
"A!" Có người không kìm nổi mà bật thốt lên tiếng hét kinh hãi.
Hóa ra là cậu thiếu niên vừa mới xử lý thảo dược giúp Hề Nguyệt. Không ngờ cậu ta chẳng chút do dự cầm lấy viên đan dược trong tay Giả Thư Kiệt và nuốt luôn.
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng luyện đan im lặng như tờ, tất cả mọi người đều chăm chú quan sát cậu thiếu mặt mũi tái nhợt kia. Cậu ta hơi cau mày, đôi môi mím lại, hai gò má bắt đầu ửng hồng, dường như đang phải chịu đựng nỗi đau khổ gì đó.
"Ngươi nhìn đi, ta đã nói là đan dược có vấn đề mà, chắc chắn cậu thiếu niên này hết thuốc chữa rồi!"
"Hừ! Nếu như ai cũng có thể tùy tiện thay đổi phương thuốc, vậy thì bây giờ trên đại lục Mịch La đã chẳng đến nỗi chỉ lèo tèo vài loại đan dược."