Hoàng viện trưởng đột nhiên tiến lên một bước, lặng lẽ cầm một viên hạt châu màu xanh biếc nhét vào tay gã, khẽ dặn dò: "Nhất định phải gắng gượng, ta sẽ đi cầu xin viện trưởng, hy vọng có thể thả ngươi ra."
Thái Du giật mình, nắm chặt hạt châu theo bản năng, sau đó gã cứ thế bị người mà Quý trưởng lão sai bảo đẩy vào trong kết giới.
Xuyên qua kết giới, linh lực nồng đậm biến mất, tà khí âm u lạnh lẽo đập vào mặt, như thể một bên là thiên đường còn một bên là địa ngục.
Thái Du nhắm mắt lại, cảm nhận được viên hạt châu màu xanh biếc tỏa ra nguồn năng lượng yếu ớt. Nguồn năng lượng này bao trùm lên tâm trí và đan điền của gã, giúp gã không đến mức rơi vào tình trạng tà khí của nơi này ăn mòn lý trí, đan điền khô kiệt linh lực.
Nhưng sự bảo vệ này cũng chỉ như muối bỏ biển khơi mà thôi. Nó tựa như ngọn lửa nhỏ yếu ớt giữa cuồng phong bão táp, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.