"Ngươi! Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?" Chú Khâu tức đến trợn mắt. Y chưa bao giờ gặp kẻ nào trong học viện này dám ăn nói với mình như thế.
Hột Khê cười châm biếm: "Ta không có hứng thú muốn biết mình đang nói chuyện với ai. Ta chỉ biết là, người của các ngươi chữa không khỏi bệnh này, mà chỉ có duy nhất mình ta là chữa khỏi. Mà từ trước tới giờ ta muốn xem bệnh cho người khác đều dựa vào tâm trạng. Nếu làm ta vui, cho dù không có tiền thì ta cũng cứu. Nhưng nếu để ta mất hứng, cho dù ngươi có giết ta, ta nói không chữa thì chắc chắn không chữa. Ngươi có muốn thử xem sao hay không?"
Đầu tiên chú Khưu sửng sốt, nhưng ngay sau đó ánh mắt bùng lên cơn rét lạnh, kèm theo sát khí tràn ngập: "Ngươi chỉ là một thầy thuốc, một thằng nhóc Trúc Cơ kỳ, thế mà lại dám ăn nói ngang ngược với ta như thế. Ngươi có tin ta bóp nát xương toàn thân ngươi bây giờ, để ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết không?"