Huyền Mục lạnh lùng nhìn ả, thốt ra một câu vô tình: "Cút, đừng đứng trước mặt làm ngứa mắt ta!"
Lúc nói câu này, ánh mắt Huyền Mục còn lướt sang Vệ Thành Uyên cùng với mọi người đang vây xem ở nơi xa xa. Thế nhưng ánh mắt đáng sợ ấy chẳng hề nhìn Hề Nguyệt, ý tứ của câu nói kia không cần nói nhiều cũng hiểu.
Tất cả mọi người đều sợ hãi trước cảnh này, bầu không khí xung quanh ký túc xá trở nên im lặng, một lúc lâu sau vẫn chưa có ai lấy lại tinh thần được.
Trông thấy Huyền Mục sắp đi xa, Hột Khê đột nhiên cau mày nói: "Ta ngủ không sâu giấc lắm, nếu huynh về muộn thì tốt nhất đừng làm ồn ào khiến ta tỉnh giấc."
Huyền Mục khựng bước chân lại. Bầu không khí xung quanh trở nên yên lặng như thể cõi chết. Tất cả mọi người đều nghĩ Hề Nguyệt điên rồi, vậy mà hắn lại dám yêu cầu và cảnh cáo Huyền Mục. Chuyện này... hắn muốn chết nên đi tìm chết phải không?