Lời nói của Tần trưởng lão tràn đầy châm chọc, nhưng Hột Khê lại chỉ thản nhiên cười: "Tần trưởng lão đúng là nhìn thấu mọi việc. Trưởng lão nói đúng, ta muốn kiểm tra bài thi của ta và Trần Kiến Thành."
"Ha ha..." Tần trưởng lão bật cười, ánh mắt nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ điên: "Hề Nguyệt, có phải ngươi tưởng là trong trận chiến vừa rồi ngươi thắng được Kim Đan kỳ nên nghĩ mình thật sự là một thiên tài. Lại còn nói là bị đổi bài thi với Trần Kiến Thành nữa chứ, trên đời này nào đó chuyện trùng hợp như thế chứ."
Hột Khê nhếch miệng, chẳng về có chút xấu hổ nào cả. Ánh mắt cô khẽ lướt qua Thái Du và Trương Sùng, sau đó cô khẽ cười: "Hà cớ gì Tần trưởng lão phải kích động thế chứ, có phải đổi bài thi hay không thì cứ để giám thị của ta và Trần Kiến Thành kiểm tra đã là biết ngay thôi mà. Dù sao lúc mọi người tham gia vòng thi viết, các giám thị đều đứng sau quan sát, cho dù không nhìn kĩ thì chắc có thể nhận ra chút dấu vết chứ, phải không?"