Lục Chỉ Hi vừa nói hết câu, mọi người vốn bắt đầu thay đổi nhận định với Hề Nguyệt vì thực lực của cậu lại bắt đầu bàn tán xôn xao. Ánh mắt bọn họ nhìn Hột Khê không mang vẻ sợ hãi hay ca ngợi và tràn đầy kiêng kỵ và bài xích.
Thanh Loan tức đến nỗi cả người sắp phát run: "Lục cô nương, bây giờ cô luôn mồm nói công tử nhà ta ác độc. Vậy lúc Phụng Vân Thanh muốn dồn công tử nhà ta vào chỗ chết, sao cô không nói thế đi. Lúc ai ai cũng nghĩ công tử nhà ta sẽ thua, còn nói gì mà miễn bàn sống chết, sao cô không đứng ra mà thương hại? Thì ra lòng lương thiện và thương hại của Chỉ Hi tiên tử dành cho mỗi người đều khác nhau à?"
Một lần nữa Lục Chỉ Hi lại cứng họng không phản bác được gì, đôi mắt trở nên u tối, vẻ mặt khá khó coi. Không phải là ả không phản bác được, Nhưng ả luôn kiêu ngạo, nếu cãi nhau với một ả nha hoàn như Thanh Loan sẽ hạ thấp bản thân mình.