Lục Chỉ Hi khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa mà cao quý nhã nhặn.
Tất cả mọi người trên quảng trường đều nhìn ả với ánh mắt sùng bái, thậm chí coi ả như nữ thần mà vái lạy vậy.
Lục Chỉ Hi đã quá quen với tình cảnh này, và cũng cho nó là đương nhiên.
Nhưng cũng trên chính quảng trường này, có một người rõ ràng là thiếu niên, vậy mà lại có một gương mặt xinh đẹp tinh tế hơn cả ả. Hắn rõ ràng chỉ là một võ giả Trúc Cơ kỳ, vậy mà tài hoa và năng lực chỉ hơn chứ không kém cạnh ả.
Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn mình rất bình lặng, giống như đang nhìn một tên ăn mày qua đường, thậm chí còn coi thường chẳng bằng tên ăn mày.
Sao Lục Chỉ Hi có thể chịu nổi nỗi nhục này chứ! Sao ả có thể không căm hận được chứ!
Lục Chỉ Hi hít sâu một hơi, nhìn sang Hột Khê và nói: "Hề Nguyệt, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy Tần trưởng lão đứng sau lưng ngươi à? Ngươi nên biết nếu ngươi tránh đi, chắc chắn sẽ làm Tần trưởng lão bị thương chứ?"