Bầu không khí trên quảng trường lặng phắc như tờ. Vậy mà Phụng Vân Thanh lại thua, thua dưới tay tên Hề Nguyệt chỉ là Trúc Cơ kỳ.
Sắc mặt Tần trưởng lão đen sì khó coi, còn Lục Chỉ Hi cũng siết chặt nắm đấm, ánh sáng âm u ẩn chứa trong đôi mắt như muốn thoát ra ngoài.
Phụng Vân Thanh nhìn Hột Khê đăm đăm với ánh mắt thâm hiểm độc ác. Đột nhiên ả giơ tay lên, một mũi tên màu đen bằng nước bắn tới chỗ Hột Khê với tốc độ sét đánh.
Hành động của Phụng Vân Thanh nhanh chóng, dứt khoát mà bí mật, rất nhiều người trên quảng trường hầu như không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn mũi tên màu đen đó bay đến trước mặt Hề Nguyệt.
"A..." Có người kinh hãi thét lên, giọng điệu tràn ngập lo lắng và căng thẳng.
Sau khi trải qua hai màn chiến đấu, rất nhiều người đã thay đổi cách nhìn nhận với Hề Nguyệt mà đến bản thân họ cũng không biết.
Khi chứng kiến hành động đánh lén của Phụng Vân Thanh, trong lòng rất nhiều người đều dâng lên nỗi bất mãn và khinh bỉ.