Nhưng mà lúc cô vừa định tìm một ghế trống ngồi xuống thì lập tức đã bị người khác cười lạnh ngăn cản, "Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi."
Liên tục đổi hai chỗ mà vẫn bị người ta ngăn cản. Tới chỗ thứ ba vẫn như vậy, một tên đệ tử Kim Đan kỳ nhấc chân, gác lên chỗ Hột Khê định ngồi xuống, lạnh lùng mỉa mai: "Xin lỗi nhé, chỗ này có người rồi. Hơn nữa ngồi cạnh loại người vừa hèn hạ vừa không biết xấu hổ như ngươi, ta chỉ sợ hạ thấp phẩm giá của bản thân."
Tốt lắm, xem ra đúng là bọn chúng cố ý nhắm vào cô rồi.
Hột Khê hơi nhướng mày, lạnh lùng nhìn gã đệ tử Kim Đan kỳ này, "Cút ngay!"
Trong nháy mắt, trên người Hột Khê tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Tên kia không khỏi giật bắn người, cái chân gác trên ghế cũng khẽ run lên. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhận ra mình lại bị một tên nhãi ranh Trúc Cơ kỳ quát tháo, lập tức thẹn quá hóa giận, gào lên: "Ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ta chứ?"