"Gì cơ?" Trần Kiến Thành kinh hoàng, gã mở to mắt, sau đó vẻ mặt trở nên hưng phấn kích động, "Ý của cô là…"
Phụng Vân Thanh cười đầy vẻ chế giễu, "Ta đã đưa viên đan dược này cho thầy luyện đan trong gia tộc ta xem qua. Ông ấy nói với tu vi của Hề Nguyệt, tuyệt đối không thể luyện được đan dược có tỷ lệ và đẳng cấp như thế này được. Ngươi nói đây là có ý gì?"
Mới đầu Trần Kiến Thành sửng sốt một lát, sau đó gã bật cười như điên, "Ha ha ha, Hề Nguyệt, gã khốn khiếp nhà ngươi lần này chết chắc rồi! Dám mang đan dược vào trường thi, lần này ta còn không gí nát ngươi dưới chân, xem ngươi còn vênh váo trước mặt ta thế nào được nữa!"
Phụng Vân Thanh từ từ thở hắt ra một hơi, trên gương mặt bình thường chẳng có nửa điểm nổi bật của ả rộ lên một nụ cười nhợt nhạt: "Trần Kiến Thành, mong là ngươi không làm ta thất vọng."
Nói xong, ả xoay người đi ra ngoài.