Biệt viện tạm thời của nhà họ Phụng ở thành Thần Y.
Phụng Vân Thanh cầm lấy đan dược gã người hầu vừa xếp hàng mua về, cau mày đưa lên mũi hít hà, "Lại là đan dược mới à? Rốt cuộc trong tay Hề Nguyệt còn bao nhiêu phương thuốc nữa đây?"
Đột nhiên, động tác của ả hơi ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Ơ, không đúng! Sao mùi vị và màu sắc của đan dược này lại quen mắt như vậy chứ?"
Phụng Vân Thanh do dự một lát rồi bỏ viên đan dược vào trong miệng.
Linh lực nồng đậm lập tức tràn ngập khắp cơ thể, giống như đang tẩm bổ kinh mạch toàn thân. Nhưng không phải dùng cách khai thông cứng ngắc mà là nhẹ nhàng xoa dịu, cứ như đang phục hồi những kinh mạch tổn thương trong cơ thể ả.
Phụng Vân Thanh bất ngờ mở mắt trừng trừng, vẻ mặt ả vô cùng khó tin, "Cảm… Cảm giác này sao lại giống Bổ Linh đan mà Hề Nguyệt cho mọi người uống trong bí cảnh vậy chứ?"