"Thế nên ta cho rằng, Hề Nguyệt được hưởng đãi ngộ như vậy là điều đương nhiên. Mong mọi người không nên có thành kiến với cậu ấy."
Nhưng những lời của Lục Chỉ Hi không những không xoa dịu được sự bất mãn và oán hận của mọi người mà ngược lại, càng làm bọn họ thêm thẹn quá hóa giận.
Không sai, mới đầu đúng là bọn họ vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của Hề Nguyệt. Thế nhưng những lời Lục Chỉ Hi nói lại như thể Hề Nguyệt đang bắt bọn họ báo đáp ân tình này vậy.
Chẳng lẽ vì Hề Nguyệt cứu bọn họ nên có thể mãi mãi chèn ép bọn họ như vậy sao? Chẳng lẽ vì Hề Nguyệt cứu bọn họ nên bọn họ lại phải chịu đối xử bất công thế ư?
Trên mặt Lục Chỉ Hi vẫn mang theo nụ cười dịu dàng hòa nhã, cứ như thể cô ta vốn không cảm nhận được lửa giận đang cháy rực trong lòng mọi người phía dưới.