Thấy cô đúng là vẫn ngồi trên ghế, không hề có ý định đứng dậy chào hỏi Chỉ Hi tiên tử thì lập tức sắc mặt ai nấy đều có chút vi diệu.
Ngay cả biểu cảm của Vệ Thành Uyên cũng có vài phần kinh ngạc. Hắn biết từ trước đến nay Hề Nguyệt đều làm theo ý mình, nhưng cậu ấy tuyệt đối không phải một người bướng bỉnh ngang ngược. Sao hôm nay lại thế này?
Hột Khê nhướng mày nhìn Lục Chỉ Hi, chậm rãi cười. Trong phút chốc, nụ cười đó như lá rụng hoa bay, nắng trời rực rỡ.
Vệ Thành Uyên bên cạnh thấy thế bỗng chốc ngẩn ngơ, trong đầu thầm nghĩ: Lục Chỉ Hi được xưng là đệ nhất mỹ nhân của học viện, nhưng rõ ràng nhan sắc của Hề Nguyệt còn xinh đẹp hơn cả Lục Chỉ Hi. Chỉ tiếc rằng Hề Nguyệt là con trai.