Đang suy nghĩ thì đột nhiên bên vai cô trĩu xuống, có một cánh tay vừa khoác lên đó, "Về lý mà nói thì trước giờ Vệ Thành Uyên ta luôn khiêm tốn nhún nhường, không ngờ tự nhiên lại thành thủ khoa. Chậc chậc, vậy chẳng phải từ giờ ta sẽ là tâm điểm chú ý của mọi người sao, chuyện này không hợp với tác phong làm việc của ta tí nào!"
Hột Khê không thèm ngước mắt nhìn, năm ngón tay như hoa sen nở rộ của cô khẽ đập lên tay Vệ Thành Uyên.
Vệ Thành Uyên kêu "ai ui", ai oán nhìn Hột Khê, "Đùa chứ! Tiểu Nguyệt Nhi, sao cậu có thể đối xử với người đã vào sinh ra tử với mình như thế hả? Không phải chúng ta đã trở thành huynh đệ, cộng sự tốt hay sao?"
Hột Khê trừng mắt nhìn hắn một cái, cô cũng lười chấp nhặt với tên mặt dày mày dạn này.