"Vì muốn bản thân nổi bật nên thả gấu đen ra, chúng ta suýt nữa thì chết trong tay con chó này rồi!"
"Không phải vừa nãy có người nói là nhìn thấy Hề Nguyệt bị người khác đẩy vào trong miệng gấu đen sao? Nói không chừng chính là tên khốn kiếp này làm đấy!"
Đám đông mỗi người nói xen vào một câu, ai nấy đều vô cùng căm phẫn. Người thì căm phẫn vì chính mình, người thì căm phẫn vì đồng đội đã bỏ mạng, chỉ hận không thể băm vằm tên đầu sỏ Trần Kiến Thành ra thành nghìn mảnh.
Lúc này, người trên quảng trường nhìn qua thì chỉ thấy tám chín người vây quanh một tên đang nằm trên mặt đất, điên cuồng đấm đá.
Bọn họ không nhìn rõ mặt Trần Kiến Thành nhưng có thể nghe thấy tiếng kêu gào như chọc tiết lợn của gã, sau đó tiếng gã càng lúc càng nhỏ dần.
Hột Khê chẳng thèm quan tâm đến loại rác rưởi này, xoay người đi ra ngoài quảng trường.
Nhóm người Thanh Loan, Bạch Hổ vội vàng đuổi theo, ngay cả Vệ Thành Uyên cũng chạy theo cô.