Sắc mặt Tần trưởng lão khó coi hơn tất cả những người khác, lão ta chậm rãi gằn ra ba chữ: "Nam Cung Dục!"
Không ai ở đại lục Mịch La này là không biết đến hoa văn tứ thần thú của Minh vương Nam Cung Dục.
Năm ấy mới hai mươi tuổi, hắn đã là Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa sau khi thăng cấp Nguyên Anh kỳ, hắn chưa bao giờ có đối thủ, chưa bao giờ biết đến hai chữ bại trận.
Cho dù là nơi thiên tài quy tụ như học viện Thần Y cũng phải thừa nhận, bất luận là đệ tử tinh anh nào của học viện, dù có thiên phú thế nào cũng không bao giờ so được với Nam Cung Dục.
Mà đối với Tần trưởng lão mà nói, thật ra lão ta không lo lắng về thực lực của Nam Cung Dục. Nam Cung Dục chỉ là tiểu bối nhỏ nhoi vừa thăng cấp Nguyên Anh kỳ mấy năm nay, cho dù có lợi hại nhưng sao có thể lợi hại hơn lão ta, lợi hại hơn viện trưởng và các trưởng lão trong học viện Thần Y chứ?